Soạn bài Viết bài tập làm văn số 1- Văn tự sự Ngữ văn 8 đầy đủ

Mời các em cùng tham khảo bài soạn cụ thể và chi tiết tài liệu Viết bài tập làm văn số 1 trong chương trình SGK Ngữ văn 8. Thông qua bài soạn, có thể đúc rút cho mình kinh nghiệm, cách làm văn để triển khai bài viết của mình. Chúc các em học tốt!

Mục lục nội dung

Soạn bài Viết bài tập làm văn số 1- Văn tự sự Ngữ văn 8 đầy đủ

1. Đề 1: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học.

Gợi ý làm bài

Thời học sinh là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Chính vì vậy, những kỉ niệm gắn bó với tuổi thần tiên ấy cũng sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm khảm chúng ta. Và với tôi, mà không, với rất nhiều người nữa, ngày khai trường đầu tiên sẽ là hồi ức tươi đẹp nhất, để lại ấn tượng sâu sắc nhất.

Ngày khai trường đầu tiên của các bạn như thế nào?
Còn với tôi, đó là một buổi sang mùa thu trời trong xanh. Mẹ gọi tôi dậy từ sáng sớm, rồi lại tất bật chuẩn bị cho tôi; nào quần áo đồng phục, sách vở, rồi nấu ăn sang cho cả nhà. Nhì mẹ bận rộn như vậy, tôi thầm tự nhủminhf phải vệ sinh thật nhanh chóng để mẹ không phải nhắc nhở. Ấy vậy mà cứ một lúc mẹ lại giục tôi “Quỳnh ơi nhanh lên nào không lại muộn giờ mất!” Lúc ấy, tôi nghĩ thầm, chắc khai trường sẽ có rất nhiều chú công an, nếu mình đi muộn, mẹ sợ mình sẽ bị các chú ấy bắt nên phải luôn mồm thúc tôi như vậy. Thế nên tôi quáng quàng cả lên, ăn vội mấy miếng cơm rang và lúc này, người giục mẹ tôi chở đi khai giảng sớm lại chính là tôi. Mẹ cười đôn hậu và dịu dàng nói “Cứ từ từ thôi con ạ, còn sớm mà, ăn cho no đã” Rồi tới lượt bố tôi chậm rãi nói “Hôm nay con đã là học sinh lớp một rồi, phải ngoan và biết nghe lời mọi người hơn nữa, không còn nhõng nhẽo, làm nũng bố mẹ như các em bé nữa nghe chưa! Trong lớp con phải cố gắng nghe cô giáo giảng bài, cố gắng tập đọc, tập viết, dành được nhiều điểm 10, con có hứa với bố không?” Tôi lí nhí đáp: “Dạ, có ạ!” Tôi chào bố và ra sân lên xe, mẹ chở tới trường. Con đường hôm nay thật đông đúc và nhôn nhịp, tôi nghe mẹ bảo, hôm nay, các bạn, các anh các chị cũng đi khai giảng như tôi. Tôi thích thú và tò mò về ngôi trường mới, không còn sợ chú công an như lúc ở nhà nữa. Tới rồi! Ngôi trường mới của tôi. Ôi! Đẹp quá! Tôi thốt lên trong niềm sung sướng. Ngôi trường rộng rãi và khang trang, trong sân trường có cả một hồ nước trong vắt và vườn cây với đủ các lời hoa. Đến chỗ nào tôi cũng chỉ cho mẹ những phát hiện mới của mình.

Tới sân trường, tôi được mẹ dẫn vào hàng của lớp1A2. Chúng tôi, những cô bé, cậu bé học trò lớp 1 bước vào lễ chào cờ đầu tiên. Tôi thắc mắc không hiểu sao trên cổ của các anh chị lớp lớn, ai cũng đều đeo chiếc khăn màu đỏ. Về sau tôi được mẹ giải thích, nếu tôi cố gắng học tập và đạt kết quả cao sẽ được kết nạp làm đội viên đội thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh và cũng sẽ được đeo khăn quàng đỏ như các anh chị ấy. Sau khi kết thúc nghi lễ chào cờ, cô hiệu trưởng lên nhắc nhở và căn dặn học sinh nhiệm vụ năm học mới. Khi cô đánh những tiếng trống đầu tiên, cũng là lúc từng chùm bóng bay sặc sỡ được thả lên trời. Buổi lễ kết thúc và chúng tôi trở về lớp. Bất chợt, tôi nhận ra… mẹ, mẹ đâu rồi! Tôi hoảng hốt đảo mắt khắp sân trường, vẫn không thấy mẹ đâu. Tôi òa lên khóc nức nở. Bỗng tôi nhận thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, sau đó là giọng nói nhẹ nhàng “Em bé ở lớp nào? Sao đứng ở đây khóc mà không vào lớp đi?” Tôi ngước mắt lên, một chi lớn tuổi hơn tôi, dáng cao gầy, tóc thắt hai bên. Tôi vừa nói, giọng nói nghen ngào trong tiếng khóc “Em…em học lớp 1A2. Em chẳng thấy mẹ ở đâu cả hu… hu…” Chị phì cười rồi nói: “Em bé ngốc, chắc mẹ em về rồi, em vào lớp đi, khi nào học song thì mẹ sẽ tới đón” Tôi ngây thơ hỏi chị: “Chị ơi, thế lúc nào học song hả chị? Em nghe chị hàng xóm bảo phải học 12 năm cơ, thế lúc nào em lớn em lớn em mới được gặp mẹ à chị? À chị ơi, em không biết lớp 1A2” “Không phải đâu em à, em học từ bây giờ đến buổi trưa, mẹ sẽ đến đón”, vừa nói chị vừa dẫn tôi tới một phòng học “Đây là lớp 1A2, em cố gắng học tập tốt nhé! Thôi chào em. Chị cũng phải về lớp đây!” Nói rồi chi chạy đi, thoắt cái đã không còn thấy chị đâu nữa. Mãi về sau này tôi mới phát hiện, mình chưa hỏi tên, nhưng cái hình ảnhcao gầy và mái tóc thắt bím hai bên của chị đã để lại ấn tượng không bao giờ quên trong tôi.

Tôi bước vào lớp, một cảm giác thật khó tả: Lạ lẫm, bỡ ngỡ và đôi chút lo sợ. Cô giáo xếp chỗ ngồi cho chúng tôi thật nhanh chóng. Chỉ đến khi đã yên vị trong chỗ ngồi mới, tôi mới có dịp quan sát lớp học, cô giáo và những người bạn mới. Cảm giác xa lạ biến đi đâu mất, cô giáo nhắc chúng tôi lấy sách vở viết bài tập viết đầu tiên. Không gian trở nên vắng lặng. Sân trường vừa đông đúc, nhôn nhịp là thế, giờ đã không còn một bóng người. Giờ đây, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng lích chích của vài chú chim non và tiếng đọc bài của cô giáo…
“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay tới trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương… Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền, …” Ngày đầu tiên ấy trôi qua, nhưng những cảm xúc sẽ không bao giờ mờ phai, và với tôi, cái ngày ấy như chỉ mới là ngày hôm qua mà thôi, những vui, buồn, hạnh phúc, thích thú, bỡ ngỡ, lo sợ trong ngày đầu tới lớp là những dư âm tới tận mai sau.

2. Đề 2: Người ấy (bạn, thầy, người thân,...) sống mãi trong lòng tôi.

Gợi ý làm bài

Có những con người mà đi qua trong cuộc đời mỗi chúng ta chỉ như một cơn gió nhẹ thoảng qua mà không chút dư âm nhưng có những con người lướt qua lại để lại trong tim chúng ta những dấu ấn hằn sâu đến khó phai tàn. Tôi đã từng có rất nhiều bạn bè và cũng sẽ có thêm rất nhiều bạn bè nhưng hình ảnh của một người bạn trong tôi sẽ mãi mãi không bao giờ nhạt phai!

Tôi trước năm mười tuổi không phải là một đứa trẻ dễ kết bạn, có lẽ do tôi rụt rè, nhút nhát hay đơn giản là tôi không thấy đặc biệt muốn gắn bó với bất kì một người bạn nào đó. Tất cả những mối quan hệ bạn bè ở trường luôn dừng lại ở mức hết sức bình thường đến thậm chí khi mẹ muốn tôi mời bạn thân về nhà chơi, tôi chỉ có thể trả lời là tôi không có một người bạn thân nào. Tôi đôi khi thấy mình có gì đó không ổn bởi mẹ bảo ai cũng có cho mình những người bạn thân thiết và tôi thấy thật tệ khi mình khó kết bạn và có lẽ mọi người xem tôi là đứa trẻ không hòa đồng. Tôi đã từng ước mình có thể trở nên quảng giao hay sôi nổi hơn nhưng mỗi lần ở trong một đám đông các bạn đang chơi đùa tôi lại thấy không thoải mái và muốn ở một mình.

Tôi đã từng nghĩ khó mà tìm được một người bạn hiểu và gắn bó với một người có tính cách như tôi nhưng An xuất hiện như một cơn mưa mát lành làm dịu đi sự cằn cỗi mảnh hồn nơi tôi. Tôi vẫn còn nhớ ngày tôi và cậu gặp nhau là một sáng mùa thu ngày khai trường, khi ấy, tôi đang thong thả trên con đường đi học quen thuộc thì một chiếc xe dừng lại và chủ nhân của nó chào tôi bằng một nụ cười sáng bừng để hỏi tôi đường tới trường của mình, đó là An. Thì ra cậu là học sinh mới từ tỉnh khác chuyển đến do điều kiện công tác của bố mẹ và do thời gian gấp nên cậu chưa hề đến trường mới trước ngày nhập học, thấy tôi mặc đồng phục trường liền đánh bạo hỏi. Sau khi tôi chỉ đường, cậu ngỏ ý muốn đèo tôi đến trường thay cho lời cảm ơn và không biết vì sao một đứa ngại kết bạn như tôi lại đồng ý, có lẽ tôi ấn tượng với tác phong cởi mở, tự tin của cậu chăng?

Cuộc gặp gỡ ấy tuy kì lạ nhưng tôi vẫn chưa ấn tượng gì nhiều, nhưng thật bất ngờ rằng cậu lại được xếp vào học chung lớp với tôi. Vì là người đầu tiên mà cậu quen biết, tôi dễ dàng nói chuyện với cậu nhưng tôi vẫn như trước, không sôi nổi cũng chẳng quản giao. An thì ngược lại, cậu sôi nổi, hòa đồng, nhanh chóng nhận được sư yêu mến của thầy cô và bè bạn trong lớp. Tính cách chúng tôi rõ trái ngược nhưng chẳng thể hiểu tại sao chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn thân. Tôi thậm chí còn không rõ mình và An đã thân nhau từ lúc nào, chỉ đơn giản rằng chúng tôi nói chuyện, đi chơi và quý mến nhau, chỉ khi nghe mọi người đánh giá, tôi mới nhận ra tôi và cậu thực sự là đôi bạn thân. Quả thực tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một người bạn thân theo cách đặc biệt đến thế, lúc đầu vì hiểu An là một người sôi nổi, tôi đã rất bất ngờ khi cậu cố bắt chuyện và rủ tôi đi chơi trong khi tôi phớt lờ cậu y như chúng tôi là hai mảnh ghép của hai bức tranh thế giới khác hoàn toàn nhau. Nhưng mọi chuyện thật tự nhiên, tôi bắt đầu nhận ra An không phải là một cậu bạn chỉ thích giao du như tôi đã nghĩ, trái lại cậu nhạy cảm và biết lắng nghe. Tôi biết một trong những lí do tôi khó tìm bạn chính là vì tôi có những suy nghĩ và sở thích khác biệt, vậy mà tôi thấy sự đồng cảm của An khi cậu kiên nhẫn ngồi nghe tôi tâm sự về hết thảy các chuyện linh tinh mơ mộng trong đầu tôi mà trước giờ tôi chỉ có thể để nó trong trí tưởng tượng hoặc sổ nhật kí. Cậu đèo tôi đi chơ không phải đến chỗ đông vui mà là những nơi yên tĩnh, thanh bình ngoại ô mà tôi thấy dễ chịu, có những lần cậu còn chẳng phàn nàn về sự im lặng của tôi trong suốt hành trình. Đặc biệt hơn, cậu kéo tôi ra khỏi lớp vỏ của mình, khuyến khích tôi kết bạn nhưng không ép buộc, cậu khiến cho mọi thứ lúc đầu khó khăn trở nên dễ chịu và tôi thấy mình hạnh phúc hơn khi không còn nhút nhát và ngại kết bạn như trước đây. Nhưng tôi vẫn dành thời gian một mình và cậu tôn trọng điều đó như một phong cách con người tôi. Dần dần tôi nhận ra kết bạn với cậu thật tốt và hiểu sâu sắc tầm quan trọng của một người bạn thân.

Thật buồn vì chỉ sau hai năm, bố mẹ cậu chuyển công tác ra nước ngoài và chúng tôi xa nhau, ngày ấy tôi còn nhớ như in cảm xúc và những giọt nước mắt của mình. An cũng buồn, tuy không nói nhưng ánh mắt cậu khiến tôi càng đau lòng, và trước lúc lên máy bay, cậu mỉm cười thật tươi, vẫn là nụ cười sáng tươi như màu nắng ấy và nói với tôi:
- Ly sẽ không quên An chứ?
Tôi gật đầu rồi lại khóc! Làm sao tôi lại có thể quên được cậu cơ chứ, người bạn thân không chỉ chấp nhận cá tính của tôi mà còn làm thay đổi cuộc sống của tôi, ngày cậu xuất hiện là ngày kéo tôi ra khỏi vỏ ốc của mình, là ngày tôi hiểu sự trân quý của tình bạn…

An à, đừng quên cậu có một người bạn như tôi nhé, tôi sẽ không bao giờ quên cậu và cậu vì dù cách xa nửa vòng trái đất, cậu cũng mãi sống trong lòng tôi!

3. Đề 3: Tôi thấy mình đã khôn lớn.

Gợi ý làm bài

Một buổi sáng thức dậy, tôi nhìn bóng mình trong gương rồi ngỡ ngàng với chính mình. Tôi đây ư? Đâu rồi cái hình ảnh con nhỏ thấp bé, nghịch ngợm, suốt ngày chạy lăn xăn khắp nhà... Trước mắt tôi giờ đây là một cô gái cao lớn, khoẻ mạnh, đầy tự tin và có phần chững chạc. Tôi đã lớn rồi sao?

Có lẽ, theo năm tháng, suy nghĩ của con người cũng có phần thay đổi. Tôi không còn thích những nơi quá ồn ào, đông đúc; không còn thích những game điện tử mà tôi từng nghĩ sau này lớn sẽ rảnh hết thời gian để luyện tập; không còn thích những cuốn truyện tranh vớ vẩn hay sưu tầm đĩa của những bộ phim hoạt hình... Tôi thích những gì trầm lắng hơn, sâu sắc hơn. Tôi bắt đầu viết nhật kí, vẽ tranh khi vui cũng như khi buồn; tôi sẵn sàng vắt sạch nước mắt khi xem một bộ phim hoặc một cuốn sách cảm động hay dành hàng giờ ngồi ngắm một cơn mưa buồn về chiều quen thuộc trên mảnh đất cao nguyên Đà Lạt. Chỉ vài năm trước thôi, tôi sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì đơn giản là vì tôi muốn mà không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Nhưng bây giờ, mỗi lời nói, mỗi việc làm đều được tôi suy nghĩ, chọn lọc kỹ càng. Lẽ nào, tôi đã lớn rồi sao?

Trước đây, tôi đã từng làm ba mẹ phải buồn, rất buồn và vô cùng thất vọng, lúc đó tôi không hề có ý thức về việc tôi làm tổn thương họ ra sao. Còn lúc này đây, nếu cho tôi một đề văn "Nếu có một điều ước bạn sẽ ước gì?" tôi sẽ đặt bút mà viết không cần suy nghĩ, tôi ước có thể làm thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa mọi lỗi lầm ngốc nghếch tôi đã gây ra, tôi thực sự ý thức được việc tôi làm gây tổn thương những người yêu thương tôi đến nhường nào.

Có ai đó đã hỏi tôi: "Bạn nghĩ gì vế tương lai của mình?" nếu là trước đây, tôi sẽ sẵn sàng trả lời: việc tương lai thì cứ để sau này hãy tính, suy nghĩ nhiều chỉ thêm nhức đầu. Nhưng giờ đây, tôi biết, tất cả những gì tôi học được, làm được hôm nay có ảnh hưởng rất lớn, nó là nền móng vững chắc, là chiếc chìa khoá để tôi mở cánh cửa tương lai của chính tôi. Phải chăng, tôi đã lớn?

Tôi thấy mình đã khôn lớn không chỉ về thể chất mà là trong cả tâm hồn. Tôi thấy mình khôn lớn trong từng suy nghĩ, từng lời ăn, tiếng nói, cả trong cách cảm nhận cuộc sống. Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng người chiến thắng là người không chạy trốn mà sẵn sàng đối diện, sẵn sàng sửa đổi. Tôi đã lớn lên từ sự nghiêm khắc có phần độc đoán của ba, tình yêu thương dịu dàng của mẹ. Có lẽ, tôi đã lớn thật rồi.

Ngày:28/07/2020 Chia sẻ bởi:Oanh

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM