Soạn bài Người kể chuyện trong văn bản tự sự Ngữ văn 9 siêu ngắn

Bài soạn Người kể chuyện trong văn bản tự sự Ngữ văn 9 tập 1 giúp các em rèn luyện kĩ năng nhận diện và tập kết hợp các yếu tố này trong khi đọc văn cũng như viết văn. eLib đã biên soạn nội dung bài này bám sát chương trình Ngữ văn 9. Mời các em tham khảo bài soạn dưới đây. Chúc các em học tập tốt.

Soạn bài Người kể chuyện trong văn bản tự sự Ngữ văn 9 siêu ngắn

1. Soạn câu 1 trang 192 SGK Ngữ văn 9 siêu ngắn

a. kể về cuộc chia tay giữa ba người: anh thanh niên, cô kĩ sư, và ông họa sĩ già.

b. Người kể không xuất hiện trong câu chuyện (vô nhân xưng). Các nhân vật đều trở thành đối tượng miêu tả một cách khách quan. Lời nhận xét của người kể chuyện về anh thanh niên và suy nghĩ của anh ta .

c. Tính khái quát sẽ bị hạn chế rất nhiều

d. Căn cứ vào chủ thể đứng ra kể câu chuyện , đối tượng được miêu tả , ngôi kể, điểm nhìn và lời văn: Người kể chuyện không biết hết mọi việc.

2. Soạn câu 2 trang 193 SGK Ngữ văn 9 siêu ngắn

- Ngôi kể thứ nhất (trong đoạn trích của nhà văn Nguyên Hồng).

- Ưu điểm: cảm xúc chân thực, dễ đi sâu vào lòng người. Đi sâu vào những diễn biến tâm lý tinh vi, đang diễn ra trong tâm hồn nhân vật "tôi".

- Hạn chế: khó tạo ra cái nhìn nhiều chiều, dễ gây cảm giác đơn điệu.

3. Soạn câu 3 trang 193 SGK Ngữ văn 9 siêu ngắn

Các luận điểm sau đây:

- Giữa lúc đó, bác lái xe cho dừng xe để mọi người nghỉ ngơi. Riêng với tôi và bác hoạ sĩ, ông quay sang nói một cách bí hiểm: sẽ giới thiệu cho chúng tôi một trong những người "cô độc nhất thế gian". Bác lái xe này thật vui tính khi đặt cho người đó cái tên như vậy.

- Bác lại còn khẳng định với bác hoạ sĩ - một người say mê nghệ thuật rằng: "Thế nào bác cũng thích vẽ hắn". Không hiểu sao nói đến đây, bác lái xe lại liếc nhìn tôi, khiến cho tôi bất giác đỏ mặt. Cái nhìn đó có lẽ là có hàm ý sâu xa.

- Theo lời bác lái xe thì đó là một anh chàng hai mươi bảy tuổi làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m. Khi mới lên nhận việc, chưa quen với không khí toàn rừng và cây ở đây nên anh ta thèm người'", đến mức chắn ngang khúc gỗ ngang đường để kiếm cớ có người nói chuyện.

- Tôi cắt thêm mấy cành nữa. Rồi cô muốn lấy bao nhiêu nữa, tuỳ ý. Cô cứ cắt một bó rõ to vào. Có thể cắt hết nếu cô thích. Tôi không biết kỷ niệm thế nào cho thật long trọng ngày hôm nay.

- Bác và cô là đoàn khách thứ hai đến thăm nhà tôi từ Tết, và cô là cô gái thứ nhất từ Hà Nội lên tới nhà tôi từ bốn năm nay.

- Tôi đang đọc cuốn sách trên bàn của anh và vẫn lắng tai nghe hai bác cháu họ nói chuyện.

- Tôi không biết cảm giác lúc đó là gì nữa. Điều cuối cùng anh dành sự quan tâm cho moi người đó là anh ấn cái làn vào tay bác hoạ sĩ rồi nói là để cho mọi người ăn trưa.
Chúng tôi ra về, nắng đã mạ bạc cả con đèo, đốt cháy rừng cây hừng hực làm cho bó hoa càng rực thêm làm cho tôi cảm thấy mình rực rỡ theo.
Chuyến đi này là một chuyến đi thật khó quên trong đời tôi. Tôi đã gặp được những con người thật đẹp, thật cao cả. Họ làm cho tôi thấy yêu đời hơn, thấy tự tin với công việc của mình hơn và anh thanh niên để lại ấn tượng sâu đậm về một thế hệ trẻ như tôi - anh đã cống hiến hết mình cho phong trào ba sẵn sàng. Anh sống bên cái vẻ bề ngoài "lặng lẽ" nhưng bên trong thì rạo rực của vùng đất dấu yêu, thơ mộng này.

Ngày:20/10/2020 Chia sẻ bởi:Minh Ngoan

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM